Ru chiều
(QBĐT) - Trên tay rưng rức bông trang
Chị ru đồng đội khói nhang rối lời
Hoàng hôn từng vệt ứa trời
Ráng chiều đỏ lệ chị ngồi. Chị ru
Lá thu rơi nhuộm sắc thu
Hàng bia dòng chữ hình như cũng gầy
Tuổi hai mươi mãi ở đây
Trường Sơn. Lan cứ tím đầy thung xa
Lời ru nước mắt ướt nhòa
Thoảng hương bồ kết chiều tà tái tê
Hai người chung một ngõ quê
Hẹn mùa xuân ấy…
chẳng về với xuân
Ru chiều sợi nhớ mong manh
Nửa đời tóc trắng bồng bềnh mây trôi
Tháng năm khóc cạn sông bồi
Ngàn lau bạc thếch xám trời mộ bia
Nghẹn chiếu tím sắt sim mua
Chênh vênh
tiếng gọi
bên kia
Ơi đò!
Trương Vĩnh Hạnh
(QBĐT) - Trên tay rưng rức bông trang
Chị ru đồng đội khói nhang rối lời
Hoàng hôn từng vệt ứa trời
Ráng chiều đỏ lệ chị ngồi. Chị ru
Lá thu rơi nhuộm sắc thu
Hàng bia dòng chữ hình như cũng gầy
Tuổi hai mươi mãi ở đây
Trường Sơn. Lan cứ tím đầy thung xa
Lời ru nước mắt ướt nhòa
Thoảng hương bồ kết chiều tà tái tê
Hai người chung một ngõ quê
Hẹn mùa xuân ấy…
chẳng về với xuân
Ru chiều sợi nhớ mong manh
Nửa đời tóc trắng bồng bềnh mây trôi
Tháng năm khóc cạn sông bồi
Ngàn lau bạc thếch xám trời mộ bia
Nghẹn chiếu tím sắt sim mua
Chênh vênh
tiếng gọi
bên kia
Ơi đò!
Trương Vĩnh Hạnh