(QBĐT) - Con chữ vùng cao uốn lượn quanh co
Đồi núi điệp trùng nét cong nét đứng
Khắp mọi miền mỗi nơi một dáng
Nhọc nhằn cõng chữ lên non.
Con chữ vùng xuôi rộng mở thênh thang
Có đồng làng sải cánh cò bay lả
Hạt lúa vàng vụ chiêm, mùa vất vả
Dãi dầu một nắng hai sương.
Con chữ bể khơi sóng gió dập dồn
Con cá con tôm đắm mình ngụp lặn
Tấm lưng trần bắp tay cháy sạm
Bốn mùa bão táp phong ba.
Con chữ học trò viết đẹp như hoa
Nét chữ nết người hàng ngày chăm luyện
Vun con chữ các em cùng tiến
Mỗi năm thêm một lớn khôn.
Con chữ người già nét thẳng nét nghiêng
Hiện rõ lên một thời dày dặn
Nỗi sướng vui và niềm cay đắng
Ẩn sau nét chữ thăng trầm.
Con chữ đàn ông mạnh mẽ kiên trung
Dáng thẳng đứng như cây tùng, cây bách
Mỗi con chữ cũng làm nên chiến tích
Để cho dân tộc trường tồn.
Phái đẹp dịu dàng con chữ thướt tha
Việc nước, việc nhà đảm đang chịu khó
Suốt một đời thủy chung, gắn bó
Nét chữ hiền người đẹp như hoa…
Chữ Việt mình đi khắp gần xa
Ở đâu cũng dáng hình dân tộc
Chẳng lúc nào và nơi nào lẫn được
Đất nước mình nét chữ tài ba.
Tự hào thay con chữ của ông cha
Truyền cháu con muôn đời tiếp nối
Con chữ Việt tinh khôi chấp chới
Hồn núi sông trong mỗi con người.
Võ Đình Vang