Mùa xuân Thành Cổ

  • 04:01, 08/01/2016
  • icon gmail
  • icon facebook
  • icon youtube

 

(QBĐT) - Về thăm Thành Cổ giữa ngày xuân
“Trời vẫn xanh một màu xanh Quảng Trị”
Hơn bốn mươi năm nhớ ngày đánh Mỹ
Cỏ non xanh xanh mướt cổ thành
Đã qua rồi khói lửa chiến tranh
Về tìm lại những viên gạch vẹn nguyên Thành Cổ
Ba cây số vuông vạn người máu đổ
Viên gạch nào cũng thấm máu đồng đội tôi

Khói lửa đạn bom đã tan rồi
Quảng Trị đau thương đang hồi sinh trở lại
Mùa xuân đến đơm đầy hoa trái
Đất linh thiêng đã “hóa nên trầm”

Dưới tượng đài bất khuất ngàn năm
Chúng tôi hát: “Cỏ non Thành Cổ”
Tiếng hát cháy một thời hoa lửa
Tuổi hai mươi dừng lại dưới chân thành

Đã tan rồi khói lửa chiến tranh
Ai còn tính thiệt hơn, được mất
Hãy đến đây với niềm tin rất thật
Sẽ xua tan dằn vặt trong đời

Hoàng Minh Đức

tin liên quan

Gửi đến đảo xa
Gửi đến đảo xa

(QBĐT) - Tàu lên đường
Chở yêu thương ra đảo
Mẹ gửi cho con hương lúa đầu mùa
Và sức mạnh của muôn nghìn ngọn giáo
Những mầm tre vầu quen bão tố nắng mưa

Giấc mơ chiều
Giấc mơ chiều

(QBĐT) - Chiều vợi nắng hoàng hôn xứ núi
Ta miên man đi dọc triền sông
Hoa lau biếc qua mùa bão dữ
Chiếc lá vàng thao thiết cuối mùa đông.

"Tiếng mùa" hay tiếng lòng của người thơ
"Tiếng mùa" hay tiếng lòng của người thơ

(QBĐT) - Cái tiềm ẩn năng lực ở một con người thật khó giải mã, cũng thật khó lòng mà phát hiện ra cho hết, nó cứ như mạch ngầm, cứ như dòng sông chảy chở nặng phù sa mà ít ai để ý tới – rằng đây là tinh chất của cả một quá trình chuyển hóa. Thơ cũng vậy, nó được thoát bay từ tâm hồn người, rồi từ đó mà lắng lại, mà lan tỏa vào mênh mông vô định. Có thể là một vùng đất, có thể ra ngoài vũ trụ rồi từ đấy lại quay về với thế giới nội tâm đầy mộng mị của thi nhân. Trần Hải Sâm làm thơ cũng không nằm ngoài phạm trù tâm linh rất khó giải mã ấy.